Ngọn nến và nhân cách
Tốt, xấu tự tâm sinh Giới hạn của bản thân |
Vào một tối nọ, khu nhà đột nhiên mất điện, cô đành thắp nến lên để chiếu sáng. Một lúc sau, bỗng cô nghe thấy có người gõ cửa.
Thì ra là đứa trẻ nhà bên, cậu bé hỏi cô với một giọng khẩn trương: “Cô ơi, cho cháu hỏi nhà cô có nến không ạ?”. Cô nghĩ thầm: “Nhà họ nghèo đến mức cả nến cũng không có cơ à? Nhất định không cho họ mượn để tránh bị họ dựa dẫm”.
Thế là cô nói lớn tiếng với cậu bé: “Không có!”. Ngay khi cô chuẩn bị đóng cửa thì đứa bé nghèo ấy tươi cười đầy quan tâm và nói: “Cháu biết ngay là nhà cô không có mà!”
Nói xong, cậu bé lấy 2 cây nến ra và nói: “Mẹ và cháu sợ cô sống một mình không có nến nên cháu mang 2 cây tặng cho cô ạ”. Lúc này cô gái cảm thấy rất xấu hổ và tự trách mình sao quá ích kỷ cũng như cảm động đến rơi nước mắt, ôm chặt cậu bé vào lòng.
Nguồn:Ngọn nến và nhân cách